Ngày biết tin mang thai con bố mẹ vui mừng, hạnh phúc biết bao. Mẹ đã khóc vì vui sướng, vì cảm giác được làm mẹ thật thiêng liêng. Rồi cũng như bao người mẹ khác, mẹ lo lắng không biết mình sẽ làm như thế nào để có thể chăm sóc con tốt nhất từ trong bụng mẹ. Các bà mẹ khác khi mang thai thì được chồng, bố mẹ, anh chị em hai bên nội ngoại chăm sóc, chỉ bảo còn mẹ mang thai con mẹ chỉ có một mình, bố con chuyển công tác vào một nơi xa mẹ con mình đến 800km hai tháng mới vào thăm mẹ được hai hoặc ba ngày lại đi, quê nội và quê ngoại thì cũng rất xa. Rồi ở nơi rừng thiêng nước độc, nơi Công trình Thủy điện Hủa Na huyện Quế Phong, tỉnh Nghệ An đang vào mùa xây dựng trọng điểm, xung quanh toàn người dân tộc tiểu số cuộc sống còn nhiều khó khăn, vất vả, điều kiện để chăm sóc con rất khó khăn. Con biết không nhiều lúc mẹ cũng buồn và cũng tủi thân lắm nhưng rồi lại phải tự động viên mình cố gắng vì cuộc sống, vì tương lai của gia đình mình. Mỗi lần bố vào chơi nhìn bố áp tai lên bụng mẹ nghe xem con ở trong đó thế nào, rồi nói chuyện với con, cảm giác ấm áp, hạnh phúc làm mẹ xúc động muốn rơi nước mắt và càng có thêm nhiều nghị lực để cố gắng để vượt qua mọi khó khăn.
Tham khảo: Dấu hiệu sắp sinh
Rồi khi con được 8 tháng, trong khi đang làm việc thì mẹ thấy hiện tượng rất lạ, mẹ sợ hãi xin về phòng nằm nghỉ, ít phút sau xuất hiện hiện tượng đau bụng mẹ điện cho bố, cho bà ngoại và mọi người bắt mẹ thuê xe về ngay vì từ chỗ làm về nhà bà ngoại cũng gần 400km. Xe cơ quan đưa mẹ ra nơi thuê xe (cách 60km đường rừng núi ngoằn ngoèo đầy vực thẳm, không sóng điện thoại), trên quãng đường đó cơn đau càng lúc càng đến gần nhưng mẹ không dám kêu la nhiều vì sợ mất sức, sợ làm bác lái xe mất tập trung gây nguy hiểm, sợ cô làm cùng mẹ lo lắng rồi cho dừng lại ở một trạm y tế xã nào đó bởi cơ sở vật chất ở đây còn rất nghèo nàn, mà theo mẹ biết trẻ sinh non thường phải nuôi lồng kính ngay khi sinh thì ở vùng sâu vùng xa này lấy đâu ra, và mẹ không muốn mạo hiểm tính mạng của con gái mẹ.
Tham khảo: Dấu hiệu sinh non
Chặng đường 60km cũng hết, ra đến trung tâm của huyện mẹ không về mà quyết định vào thẳng bệnh viện huyện vì mẹ cảm nhận được giây phút chào đời của con đang đến. Xuống xe vào thẳng phòng sinh chưa được bao lâu thì cơn đau lại đến và đó cũng chính là cơn đau cuối cùng. Đúng 11h ngày 20/06/2011, tiếng khóc của con cất lên, dù vẫn còn mệt nhưng nghe tiếng cô làm cùng phòng mẹ nói “Em bé ra rồi, khoẻ mạnh lắm, ngón tay dài giống mẹ” thì mọi mệt mỏi, lo lắng, sợ hãi trong mẹ tan biến hết. Khi bác sỹ hỏi quần áo của con đâu để mặc, mẹ bảo chờ một lát vì lúc ra đến bệnh viện huyện có sóng điện thoại cô làm cùng mẹ mới gọi điện nhờ mua đồ cho con nên họ chưa mang vào kịp. Bác sỹ quay ra mắng mẹ là đi đẻ mà không chuẩn bị trước, mẹ giải thích với bác sỹ là mẹ không dự định sinh ở đây và cũng còn một tháng nữa mẹ mới đến ngày sinh nên không đem theo đồ, rồi bác sỹ lại mắng “Tính nhầm thế nào chứ đứa bé khoẻ mạnh, hồng hào thế kia thì thiếu tháng làm sao được”. Nghe mắng mẹ cũng bực lắm nhưng cũng thấy vui vì bác sỹ nói con khoẻ là mẹ yên tâm không cãi nữa, chứ mẹ mang thai con ngày nào mẹ lại không biết hay sao mà bác sỹ bảo nhầm?
Bố mẹ cũng chuẩn bị rất nhiều đồ sơ sinh cho con, tìm hiểu và dự định đăng ký bệnh viện tốt để chờ ngày đón con nhưng con ra đời trong sự bất ngờ của tất cả mọi người, nên giờ phút thiêng liêng đó không một người thân nào ở bên để chăm sóc hai mẹ con mình ngoài cô làm cùng mẹ. Nhưng mẹ đã không khóc, không buồn, không tủi thân vì đã có con ở bên mẹ. Con gái có biết giây phút ôm con vào lòng cảm giác của mẹ thế nào không? Mẹ mừng lắm, ngạc nhiên lắm, hạnh phúc lắm tất cả mọi chuyện cứ như một giấc mơ vậy. Dù sinh thiếu một tháng nhưng đúng như lời bác sỹ nói con khoẻ mạnh, hồng hào, con ngơ ngác nhìn như một đứa trẻ sinh được mấy ngày. Đêm đầu tiên vừa sinh con xong mẹ tự mình chăm con, mẹ làm hết tất cả mặc dù cô làm cùng muốn giúp mẹ để mẹ có thời gian nghỉ, sợ mẹ mệt nhưng đúng là tình mẫu tử thiêng liêng quá con ạ, chỉ cần nhìn con và được ôm con thì mẹ không thấy mệt, mà ngược lại vui và hạnh phúc lắm. Đến ngày hôm sau bố từ Quảng Ngãi ra, bà ngoại và bác từ Hà Nam vào đến nơi, lúc đấy mẹ con mình mới nhận được sự chăm sóc của người thân con nhỉ? Con sinh được 4 ngày thì con bị vàng da, bác sĩ chuẩn đoán con bị vàng da bệnh lý cần phải chuyển xuống bệnh viện tỉnh cách đó khoảng 225km để nằm chiếu đèn nếu không sẽ nguy hiểm đến não. Nghe thấy vậy tim mẹ như thắt lại, rồi bố mẹ và bà quyết định không đưa con xuống bệnh viện tỉnh mà về thẳng Bệnh viện Nhi TW. Vượt qua 450km mẹ đã đưa con về đến Hà Nội an toàn dù khi đi như vậy mọi người đều sợ mẹ sẽ bị băng huyết, sẽ nguy hiểm đến tính mạng của mẹ. Thật may mắn con không bị vàng da bệnh lý mà do con sinh non nên con vàng nhiều hơn các bạn vàng da sinh lý, con chỉ nằm chiếu đèn 2 ngày thôi nhưng hai ngày mà mẹ tưởng như hai năm đó con ạ vì mẹ phải cách li với con, không được ở gần con. Cứ mỗi lần gần đến giờ vắt sữa để bố mang cho con là mẹ lại khóc. Mẹ không biết được con của mẹ đang thức hay đang ngủ, có khóc vì đói hay không, con ị con đái các cô y tá có thay ngay cho con không????? Bao nhiều câu hỏi đặt ra rồi lại không có câu trả lời, ruột gan lúc nào cũng như lửa đốt con ạ.
Con gái ơi, con đã chào đời như thế đó, có lẽ vì vậy mà giờ đây con của mẹ mạnh mẽ hơn các bạn cùng lứa rất nhiều, mẹ tự hào về con và yêu con nhiều lắm con gái ạ
Để biết thêm, mời bạn đọc bài Sinh con
Nếu như mẹ vẫn đang có những thắc mắc trong việc phục hồi sức khỏe sau khi sinh thì tham khảo chuyên mục Chăm sóc sau sinh hoặc đừng ngần ngại gửi ngay câu hỏi của mẹ về Góc Chuyên Gia của HUGGIES® để được các bác sĩ giải đáp nhé.
Để bé yêu luôn khoẻ mạnh, mẹ hãy tham khảo chuyên mục Cách chăm sóc bé hoặc tìm hiểu Bảng cân nặng trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ