Jennahdee
Khi đã có hai con, tôi cho rằng mình đã biết mình mong đợi điều gì. Cả hai con gái trước đó đều sinh ở tuần thứ 39, nên lần này khi bắt đều đến tuần 39, tôi đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng.
Vì thế lúc tôi được 39 tuần 3 ngày, tôi bắt đầu thử các phương pháp can thiệp tự nhiên. Đầu tiên là bằng việc quan hệ tình dục nhưng không có biến chuyển gì xảy ra.
Sau đó thì tôi thử đi bộ, uống vang đỏ, dùng dâu đỏ và dứa. Vẫn không có dấu hiệu sắp sinh gì xảy ra! Vào thứ hai, tôi đi châm cứu lần đầu tiên vì tôi rất sợ kim. Tuy nhiên vẫn không có biến chuyển gì, nên đến ngày thứ Tư tôi bắt đầu nghĩ về tác động tuần 40 vào thứ Sáu.Tôi gọi nữ hộ sinh để trao đổi xem điều gì có thể xảy ra và cô ấy hỏi tôi liệu có muốn thử làm một cuộc rà soát không. Sau khi nghe cô giải thích về nó, tôi tra trên google và quyết định là sẽ áp dụng nó vào thứ Sáu để chắc chắn đứa bé sẽ chào đời.
Thứ Sáu là đúng 40 tuần, tôi gặp nữ hộ sinh để thực hiện can thiệp và bàn bạc kế hoạch sinh nở cho tôi. Nó cực kỳ đơn giản. Không có thuốc men gì cả, chỉ có một ánh sáng mờ quét qua và tôi muốn bạn đời của tôi là người đầu tiên chạm vào con và đặt nó lên ngực mình. Khi tôi ra về, cô nữ hộ sinh giải thích về lợi ích của tinh trùng và đề nghị tôi nên quan hệ ngay khi cổ tử cung bị kích thích. Điều đó làm tôi thật sự không thoải mái. NHƯNG tôi cũng làm theo vì tôi khá lo lắng.
Sau mọi thứ, tôi chỉ nằm xuống và chìm vào giấc ngủ. Tôi tỉnh dậy lúc 6 giờ tối ngày thứ Sáu với bữa ăn do chính tay mẹ làm. Mẹ ở đây theo lời đề nghị của tôi khi tôi thấy phương pháp tác động có khả năng có hiệu quả, và cũng vì mẹ có thể giúp chúng tôi trông những đứa con.
Khoảng 10 giờ tối tôi đi vào nhà vệ sinh và thật may là tôi đã làm như vậy. Tôi bắt đầu cảm thấy những cơn gò Braxton Hicks (cơn đau giả).
Vào khoảng 1g45 sáng tôi thức giấc và cảm thấy các cơn đau lặp lại. Tôi đoán chắc đó là dấu hiện tốt và tôi hào hứng đến không ngủ lại được. Tôi cầm gối đi ra sảnh trong khi mọi người vẫn đang ngủ. Tôi đã vô tình đánh thức bạn đời dậy nên chỉ nói với anh rằng tôi đang thấy các cơn đau nhẹ nên đi ra sảnh thôi và đo các cơn đau xem liệu có phải những dấu hiệu sắp sinh hay không. Nhưng rõ ràng đó là những thông tin rất tệ hại với một người sắp làm cha. Anh thề là anh đã không ngủ lại được.
Tôi bắt đầu tính số lần của các cơn gò Braxton hicks để xem thử liệu có phải đây là dấu hiệu chuyển dạ hay không. Tôi tính trong vòng 2 tiếng đồng hồ nhưng hơi ngủ mơ trên đi văng. Điện thoại của tôi ở trong phòng nên tôi dùng máy con để gọi mẹ dậy. Vào lúc đó tôi vẫn gà gật giữa những cơn đau và thậm chí trong một cơn co thắt mạnh tôi vẫn có thể di chuyển, đi lại và nói chuyện nên với tôi nó vẫn chỉ là những cơn gò Braxton Hicks.
Vào lúc 5 giờ sáng, tôi gọi cho bệnh viện để xem họ có tư vấn gì không và để kiểm tra xem bà đỡ của tôi đã sẵn sàng hay chưa. Cô ấy gần như nói với tôi rằng lẽ ra tôi nên biết phải làm gì vì đây là đứa trẻ thứ ba rồi. Cô bảo tôi nên ở nhà cho đến khi cơn đau liên tục 5 phút 1 lần và đau đến mức khiến tôi không làm gì được.
Tôi nản lòng tính toán lại các cơn co thắt của mình và không biết chuyện gì đang xảy ra nên tôi nghĩ là phải đánh thức bạn đời và mẹ dậy để xem họ nghĩ gì. Chúng tôi đều biết nó sắp đến nhưng không rõ mất mấy tiếng hay cả ngày nữa.
Tôi để bạn đời của mình tắm sau đó đến lượt tôi. Lúc tôi đang tắm thì các cơn co thắt cách nhau 3 – 6 – 4 – 5 phút một lần. Lúc đó là 6 giờ sáng nên tôi nghĩ sắp đến lúc rồi và gọi cho nữ hộ sinh. Tôi báo với cô ấy rằng các cơn đau chẳng giống như tôi mong đợi và rất bất thường nên chúng tôi sẽ đến bệnh viện sớm. Tôi muốn bạn đời của tôi có thể đón con gái chúng tôi và tôi thì không muốn mấy đứa trẻ khác thức giấc trông thấy tôi đau đớn.
Tôi chuẩn bị quần áo và quyết định xem mình sẽ mặc gì. Vâng, thậm chí ngay cả trong giai đoạn đó với những cơn đau cũng không đủ sức khiến tôi thôi lo lắng xem phải mặc gì hoặc đã chuẩn bị đủ mọi thứ chưa. Trong vài phút đi lòng vòng như một con gà ngớ ngẩn, tôi cảm thấy gì đó ướt ướt dưới quần lót.
Khi tôi sờ thấy máu và ngay lập tức tôi biết đứa trẻ đang đòi ra thậm chí cho dù cơn co thắt vẫn không thường xuyên và tôi vẫn có thể đi lại trong lúc đau.
Tôi gọi cho cô hộ sinh của mình rằng chúng tôi sẽ đi sớm và đã thấy máu chảy. Cô ấy báo là đã 6 giờ 15’, không đủ thời gian tắm nữa và cô ấy sẽ đi ngay. Chúng tôi không đi ngay cho đến 6 giờ 35’ do tôi cứ trì hoãn vì không còn thấy đau như trước và sợ rằng bệnh viện sẽ gửi trả về nhà.
Trong xe hơi tôi nhìn đồng hồ, lúc đó là 6 giờ 37’ và tôi đã nghĩ rằng “đứa bé sẽ ra đời khoảng 8 giờ”.
Không lâu sau khi nói những từ đó, cơ thể tôi bắt đầu nở ra và tôi cảm nhận được xương chậu của mình bắt đầu mở rộng.
Chúng tôi tăng tốc trên đường vào cao tốc, bật đèn nhấp nháy và chạy nhanh y như đang đua với đứa trẻ đang ra đời vậy. Chúng tôi gặp đường thoát chỉ trong vòng chưa đầy 5 phút và tôi vẫn chỉ đường. Tôi cảm giác có lực đẩy rất lớn khi chúng tôi đang thoát khỏi cao tốc, nhưng tôi không để mình bị đẩy theo và ngay lập tức nước ối vỡ ra. Đó là cảm giác thú vị nhất mà chưa bao giờ tôi gặp.
Ngay lập tức, bạn đời tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ấy tăng tốc hết cỡ và chạm sát mép đường của cửa chính bệnh viện. Tôi hét lên anh hãy tìm người giúp khi cảm thấy đầu con bé đã ra tới nơi. Tôi cảm thấy đầu của con bé. Tôi đã cảm giác được đỉnh đầu của con bé khi bạn đời và một người đàn ông khác chạy đến giúp. Anh ấy trèo ra phía sau ghế để hạ thấp ghế đủ để tôi tựa lưng. Tôi lại thấy một lực đẩy lớn nữa và thấy rõ sự chuyển động của con bé bên trong mình. Tôi nhớ là nghe thấy tiếng xe đẩy và khi được đẩy đi, có bàn tay của ai đó di chuyển tay tôi và cởi quần của tôi ra khi con gái nhỏ đang luồn lách để chui ra với thế giới.
Con bé được đặt trên ngực tôi và tôi nhớ đã nghĩ rằng nó trông thật tí hon và hơi xám. Con bé vẫn chưa khóc nên người phụ nữ (tôi nghĩ là cô hộ lý) nói tôi vỗ nhẹ và thổi vào mặt nó xem. Chúng tôi làm như thế một vài phút trong khi tôi không thể ngưng cười về những điều vừa mới xảy ra.
Sau đó tôi được đưa ra khỏi xe hơi vào trong bệnh viện để cắt nhau thai. Khi đã vào trong tôi được chuyển từ xe đẩy sang giường nằm.
Dù sao thì chỉ trong một vài phút tôi được cắt nhau và nhận được tin tốt lành rằng tôi chỉ bị một vết rách nhỏ nên không cần phải khâu. Tuyệt thật!!! Chỉ sau đó chúng tôi mới thực sự nghĩ đến việc kiểm tra xem chúng tôi đã có một bé gái!!! Temprance xinh đẹp của chúng tôi sinh vào lúc 6 giờ 45’ sáng sau 8 phút cựa quậy và tổng cộng 30 phút chuyển dạ. J
Chúng tôi xuất viện sau 7 tiếng đồng hồ và về với những cô gái xinh đẹp khác đang đợi ở nhà!